Thương Tặng P- 321
Phòng tám đứagiờ vắng ngơ vắng ngắt
Nữa đêm về quê nhân ngày nghỉ cuối tuần
Nữa ở lại bổng nhiên trầm tư hẳn
Nửa nhớ nhà, nửa nhớ bạn thân
Chiều dần buông em đứng lặng tần ngần
Căn phòng rộng đâu tiếng cười, tiếng nói
Bạn bè em cứ úp mặt vào gối
Nước mắt ròng - tự dưng khóc thế thôi
Em nhìn xuống sân, phượng bắt đầu hoa
Những đốm lữa lập lòe sắc đỏ
Phút bối rối gợi bao diều nhung nhớ
Mười hai năm sắp kết thúc rồi ư?
Không tin nổi
Trời ơi,
Thực hay hư?
Như mói đó thôi, mà bây giờ đã...
Tuổi học sinh chúng mình sao vộ quá
Ngày trôi qua có trở lại bao giờ
Xin giữ cho em chút hương ấm bạn bè
Để mai này trong dòng đời hối hả
Trên đường đi lỡ để mình vấp ngã
Thì kỷ niệm ơi sẽ mỡ lối ta về.